( Hài Kịch ) TRỜI SẬP ĐÊM TRUNG THU

Tết Trung Thu theo âm lịch là ngày rằm tháng 8 hằng năm. Đây là ngày tết của trẻ em, còn được gọi là "Tết trông Trăng". Trẻ em rất mong đợi được đón tết này vì thường được người lớn tặng đồ chơi, thường là đèn ông sao, mặt nạ, đèn kéo quân,... rồi bánh nướng, bánh dẻo. Vào ngày tết này, người ta tổ chức bày cỗ, trông trăng. Thời điểm trăng lên cao, trẻ em sẽ vừa múa hát vừa ngắm trăng phá cỗ.
Tục vui Tết Trung-Thu đã có từ thời Đường Minh Hoàng bên Trung-Hoa, vào đầu thế kỷ thứ tám (713-755).


Sách xưa chép rằng, nhân một đêm rằm tháng tám, khi cùng các quan ngắm trăng, vua Đường ao-ước được lên thăm cung trăng một lần cho biết. Pháp-sư Diệu Pháp Thiên tâu xin làm phép đưa vua lên cung trăng. Lên tới cung trăng, Minh Hoàng được chúa tiên tiếp rước, bày tiệc đãi đằng và cho hàng trăm tiên nữ xinh tươi mặc áo lụa mỏng nhiều màu sắc rực rỡ, tay cầm tấm lụa trắng tung múa trên sân, vừa múa vừa hát, gọi là khúc Nghê-Thường vũ y. Vua Đường thích quá; nhờ có khiếu thẩm âm nên vừa trầm trồ khen ngợi vừa lẩm nhẩm học thuộc lòng bài hát và điệu múa mong đem về hoàng cung bày cho các cung nữ trình diễn. Cuối năm đó, quan Tiết Độ Sứ cai trị xứ Tây Lương mang về triều tiến dâng một đoàn vũ nữ với điệu múa Bà-la-môn. Vua thấy điệu múa có nhiều chỗ giống Nghê-Thường vũ y, liền chỉnh đốn hai bài hát và hai điệu làm thành Nghê-Thường vũ y khúc. Về sau các quan cũng bắt chước vua mang điệu múa hát về các phiên trấn xa xôi nơi họ cai trị rồi dần dần phổ biến khắp dân gian. Tục ngắm trăng, xem ca múa sau biến thành thú vui chơi đêm rằm Trung Thu .

Về sau tết Trung Thu lan rộng sang các nước láng giềng và thuộc địa của Trung Hoa. Sách sử Việt không nói rõ dân ta bắt đầu chơi Tết Trung Thu từ bao giờ, chỉ biết hàng mấy trăm năm trước, tổ tiên ta đã theo tục này. Ngay từ đầu tháng tám âm lịch, chợ búa bắt đầu có màu sắc Trung Thu. Lồng đèn, bánh nướng, bánh dẻo đã được bày bán la liệt trong các cửa hiệu rực rỡ ánh đèn. Người mua lẫn người đi xem đông chen như hội.

Ngoài các loại đèn giấy, bánh kẹo còn có các con giống đầu lân, mặt ông địa bày bán đầy các chợ. Những nhà giàu còn bày cỗ Trung Thu để khoe tài nấu nướng của các cô con gái tới tuổi lấy chồng.

Ở Việt Nam, ngày tết Trung Thu được ông Phan Kế Bính diễn tả trong "VN Phong tục": "ban ngày làm cỗ cúng gia tiên, tối đến bày cỗ thưởng Nguyệt. Ðầu cỗ là bánh mặt trăng, và dùng nhiều thứ bánh trái hoa quả, nhuộm các màu các sắc, sặc sỡ xanh, đỏ, trắng, vàng. Con gái hàng phố thi nhau tài khéo, gọt đu đủ thành các thứ hoa nọ hoa kia, nặn bột làm con tôm con cá coi cũng đẹp".

Sự tích chị Hằng Nga:

Tương truyền, vào thời xa xưa, trên trời xuất hiện mười ông mặt trời, cùng chiếu xuống mặt đất nóng đến bốc khói, biển hồ khô cạn, người dân gần như không thể sống nổi. Chuyện này đã làm kinh động đến một anh hùng tên là Hậu Nghệ. Anh đã trèo lên đỉnh núi Côn Lôn, dùng thần lực giương nỏ thần bắn rụng chín ông mặt trời. Hậu Nghệ đã lập nên thần công cái thế, nhận được sự tôn kính và yêu mến của mọi người, rất nhiều chí sĩ mộ danh đã tìm đến tầm sư học đạo, trong đó có Bồng Mông là một kẻ tâm thuật bất chính.

Không lâu sau, Hậu Nghệ lấy một người vợ xinh đẹp, tốt bụng, tên là Hằng Nga. Ngoài dạy học săn bắn, cả ngày Hậu Nghệ luôn ở bên cạnh vợ, mọi người đều ngưỡng mộ đôi vợ chồng trai tài gái sắc này.

Một hôm, Hậu Nghệ đến núi Côn Lôn thăm bạn, trên đường tình cờ gặp được Vương mẫu nương nương đi ngang qua, bèn xin Vương mẫu thuốc trường sinh bất tử. Nghe nói, uống thuốc này vào, sẽ lập tức được bay lên trời thành tiên. Nhưng Hậu Nghệ không nỡ rời xa vợ hiền, đành tạm thời đưa thuốc bất tử cho Hằng Nga cất giữ. Hằng Nga cất thuốc vào hộp đựng gương lược của mình, không ngờ đã bị Bồng Mông nhìn thấy.

Ba ngày sau, Hậu Nghệ dẫn học trò ra ngoài săn bắn, Bồng Mông với tâm địa xấu xa đã giả vờ lâm bệnh, xin ở lại. Đợi Hậu Nghệ dẫn các học trò đi không lâu, Bồng Mông tay cầm bảo kiếm, đột nhập vào hậu viện, ép Hằng Nga phải đưa ra thuốc bất tử. Hằng Nga biết mình không phải là đối thủ của Bồng Mông, trong lúc nguy cấp đã vội vàng mở hộp gương lược, lấy thuốc bất tử ra và uống hết. Hằng Nga uống thuốc xong, thấy người bỗng nhẹ rời khỏi mặt đất, hướng về cửa sổ và bay lên trời. Nhưng do Hằng Nga còn nhớ chồng, nên chỉ bay đến mặt trăng là nơi gần với nhân gian nhất rồi trở thành tiên.

Tối hôm đó, khi Hậu Nghệ về đến nhà, các thị nữ vừa khóc vừa kể lại câu chuyện xảy ra lúc sáng. Hậu Nghệ vừa lo vừa giận, đã rút kiếm tìm giết nghịch đồ, nhưng Bồng Mông đã trốn đi từ lâu. Hậu Nghệ nổi giận nhưng chỉ biết vỗ ngực giậm chân kêu khóc. Trong lúc đau khổ, Hậu Nghệ đã ngửa cổ lên trời đêm gọi tên vợ hiền. Khi đó, anh kinh ngạc phát hiện ra, trăng hôm nay đặc biệt sáng ngời, mà còn có thêm một bóng người cử động trông giống Hằng Nga. Hậu Nghệ vội sai người đến hậu hoa viên nơi Hằng Nga yêu thích, lập bàn hương án, đặt lên đó những món ăn và trái cây mà bình thường Hằng Nga thích ăn nhất, để tế Hằng Nga nơi cung trăng đang nhớ đến mình.
Sau khi mọi người nghe tin Hằng Nga lên cung trăng thành tiên nữ, đều đã lần lượt bày hương án dưới ánh trăng, cầu xin Hằng Nga tốt bụng ban cho may mắn và bình an. Từ đó, phong tục “bái nguyệt” vào tết trung thu được truyền đi trong dân gian.

Sau đây là vở hài kịch ( Trời sập đêm trung thu ) do các diễn viễn hài của Đoàn Thiếu Nhi Thánh Thể   Padova  Giáo Xứ Trại Vàng thể hiện mời các bạn cung xem



CÂU CHUYỆN HAI CHIẾC CỐC -TÌNH YÊU CỦA NHỮNG CHÀNG TRAI

Câu chuyện hai chiếc cốc - tình yêu của những chàng trai
Lời tựa: Tình cảm thế giới tụi mình mong manh lắm, khó giữ lắm. Xin hãy trân trọng nó như một món quà mà thượng đế ban tặng... Sự ích kỷ, sự toan tính đôi lúc sẽ làm ta đánh mất nó... để rồi phải tiếc nuối...
***********
Hãy cùng nghe câu chuyện về 2 chiếc cốc để ngẫm nghĩ thêm cho tình cảm của mình:
Tôi là một chiếc cốc. Không phải cốc thường đâu, mà là cốc đôi đấy nhé. Bạn biết cốc đôi là gì không? Là hai chiếc cốc làm thành một đôi đấy. Tôi và bạn tôi đều được sơn màu xanh da trời nhạt rất dễ thương. Chúng tôi được đóng gói lại trong một cái hộp, sau đó được đưa vào siêu thị và nằm yên trên giá đợi chủ nhân của mình.
Chúng tôi phải đợi khá lâu ở đó. Mấy người bạn khác của chúng tôi có màu hồng hay vàng thì bán rất chạy. Các cô gái (những người thường hay đi siêu thị nhất) khi nhìn thấy họ liền kêu lên: "Ô, dễ thương chưa kìa! Mình sẽ mua cho mình và anh í một đôi." Hừm, tụi tôi cũng dễ thương mà. Sao không mua tụi tôi cơ chứ ??? Nghe mấy người quản lý nói màu xanh không được ưa chuộng cho lắm, có lẽ vì là màu lạnh, lại là màu thường dùng cho nam giới nhiều hơn. Bạn tôi thấy vậy buồn lắm. Tôi phải an ủi cậu ấy : "Không sao đâu, đừng lo mà. Chắc chắn vẫn có người thích tụi mình chứ." Nói vậy thôi chứ tôi cũng lo lắm, giả sử mãi mà không có ai mua thì tụi tôi sẽ bị đem vào kho mất.
Một buổi tối muộn, siêu thị sắp đóng cửa, bọn tôi nằm dài trên giá hàng và đợi tới giờ đi ngủ. Bỗng một bàn tay thon mảnh chạm vào cái hộp đựng, hai đứa bọn tôi đều giật thót mình. Trái với dự đoán, người vừa nhấc chúng tôi xuống là một cậu con trai. Cậu ngắm nghía bọn tôi với vẻ hài lòng. Tôi khấp khởi mong cậu sẽ mua chúng tôi. Lúc ấy, một cậu con trai khác tới phía sau cậu, nhắc :
"Muộn rồi đấy. Về thôi không siêu thị đóng cửa bây giờ."
Cậu cười rạng rỡ, đưa cái hộp có chứa chúng tôi cho cậu con trai kia xem :
"Xem này, hay không ? Mình mua một đôi nhé."
"Trời ! Sao em trẻ con quá vậy ???" - Cậu trai kia vừa nói vừa cười nhưng rốt cuộc cũng cầm lấy cái hộp và bỏ vào giỏ hàng. Cả hai chúng tôi đều thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng thì chúng tôi cũng không phải kết thúc cuộc đời mình trong nhà kho tăm tối, bẩn thỉu.
Hai cậu mang chúng tôi về nhà. Bởi vì họ chỉ gọi nhau là "anh... anh...", "em...em..." nên tôi đành gọi cậu đã lấy chúng tôi từ trên giá xuống là Tóc Nâu (còn mắt cậu ấy thì màu xanh nhạt, giống như màu của chúng tôi ấy. Có lẽ vì thế mà cậu chọn mua chúng tôi chăng ?!), cậu kia thì là Mắt Đen (tóc cậu ấy cũng màu nâu nên gọi thế này cho dễ phân biệt.) Tóc Nâu mang chúng tôi về, liền lấy ra lau rửa rất sạch sẽ. Tôi cứ tưởng các cậu ấy mua chúng tôi để làm quà tặng, nhưng Tóc Nâu lại xếp bọn tôi vào một cái khay để trên bàn. Thế là chúng tôi bắt đầu một cuộc đời mới.
Tôi được Tóc Nâu chọn làm cốc của cậu ấy. Để phân biệt với người anh em sinh đôi của tôi, cậu nghĩ ra một trò rất thú vị (ấy là theo ý cậu thôi). Cậu bảo với Mắt Đen :
"Em vẽ hình mặt cười lên cốc của mình. Còn anh vẽ hình mặt giận lên cốc của anh nhé."
Mắt Đen chau mày. Có thể thấy rõ cậu ấy không thích cái trò trẻ con vớ vẩn này chút nào.
"Anh không vẽ đâu. Cứ để nguyên nó không đẹp hơn à ?!"
Tóc Nâu phụng phịu mất một lúc, nhưng hình như vì cậu không muốn làm Mắt Đen giận nên rốt cuộc chỉ có mình tôi là bị vẽ lên. Tóc Nâu vẽ hình mặt cười ở một bên và hình mặt giận ở bên kia. Vẽ xong, cậu vui vẻ chìa cho Mắt Đen xem :
"Khi nào em buồn, em sẽ quay cái mặt giận về phía chỗ anh ngồi. Còn khi em vui hoặc đã tha thứ cho anh, em sẽ quay mặt cười nhé !"
Mắt Đen cũng phải bật cười trước ý nghĩ ngộ nghĩnh của Tóc Nâu. Cậu tiến lại gần Tóc Nâu, vòng tay qua người và kéo sát cậu ấy về phía mình. Rồi môi hai người chạm vào nhau, rất lâu. À, hình như cái này trên tivi sáng nay có chiếu. Người ta gọi là gì nhỉ ? Tôn... à không...Hôn mới đúng. Nhưng mà tôi chỉ thấy hai người nam nữ hôn nhau thôi, chứ chưa thấy hai cậu con trai làm thế bao giờ. Oài, thế giới này quả vẫn còn nhiều điều mà một cái cốc như tôi chưa biết !
Chúng tôi đã cùng sống bên cạnh họ như vậy. Ban ngày, cả Tóc Nâu và Mắt Đen đều phải đi học. Buổi chiều, bao giờ Tóc Nâu cũng là người về nhà sớm hơn. Cậu lau dọn nhà cửa, nấu sẵn đồ ăn đợi Mắt Đen về. Khi Mắt Đen vừa mới tới cửa, Tóc Nâu đã nhận ra ngay lập tức. Cậu lao ra, ôm chầm lấy Mắt Đen và ríu rít đủ mọi thứ trên đời. Tội nghiệp Mắt Đen, vừa phải cố gắng đứng vững cho khỏi bị ngã ngửa ra phía sau, vừa kéo Tóc Nâu vào nhà. Sau bữa cơm, Tóc Nâu pha đồ uống – có thể là nước cam, nước chanh hoặc sữa... - rồi rót ra cốc (tức là chúng tôi ấy) và cùng uống với Mắt Đen trong khi xem tivi. Họ nói rất nhiều chuyện với nhau, tới mức chúng tôi phát buồn ngủ nên không thể theo dõi tiếp được. Cuối cùng, họ cùng nhau đi ngủ.
Nhưng dạo này, mọi chuyện dường như đã có sự thay đổi. Tuy Tóc Nâu vẫn về trước, vẫn lau dọn và nấu ăn, nhưng Mắt Đen thì lại về rất muộn, có khi còn không về. Nhiều hôm, Tóc Nâu ngồi đợi, đợi mãi cho tới khi cơm canh đều nguội lạnh cả. Lúc ấy, nước mắt cậu lã chã tuôn rơi. Giá mà tôi nói được, tôi đã có thể an ủi cậu ấy một chút. Khi khóc chán, Tóc Nâu dọn đồ ăn bỏ vào tủ lạnh, nhưng cậu luôn để một mảnh giấy trên bàn. Mảnh giấy viết : "Nếu anh về mà thấy đói thì có thức ăn ở trong tủ lạnh đấy." Xong xuôi, cậu còn đợi thêm một lúc nữa rồi mới chịu đi ngủ. Trước khi tắt đèn, cậu xoay tôi – phía có mặt giận - về hướng chỗ ngồi của Mắt Đen.
Khi Mắt Đen quay về - thường là tận sáng hôm sau - cậu liếc nhìn qua tôi và mảnh giấy ; rồi cậu vào phòng ngủ. Khi trở ra, cậu lại đi cùng Tóc Nâu. Tóc Nâu mắt đỏ hoe nhưng khuôn mặt đã vui vẻ như cũ.
Nhưng những sự việc như vậy diễn ra ngày càng thường xuyên. Bạn tôi nằm khô cong trên khay, lâu lắm rồi Mắt Đen chẳng sờ tới cậu ấy. Tóc Nâu vẫn chờ đợi, nhưng tôi không còn thấy cậu ấy khóc nữa. Cậu nhìn chăm chăm vào tôi với ánh nhìn buồn bã vô hạn. Nếu tôi không phải là một chiếc cốc thì chắc hẳn tôi cũng đã oà khóc lên rồi.
Khi Mắt Đen quay lại, mọi việc cũng chẳng khá hơn. Hai người thường xuyên cãi nhau. Lần cuối cùng họ đã có một trận khẩu chiến nảy lửa :
"Không phải anh đã nói ngay từ đầu rồi sao ??? Chuyện này không phải là thực. Có một lúc nào đó nó sẽ phải kết thúc."
"Kết thúc ? Tại sao lại là lúc này ? Em đã làm gì sai sao ???"
"Anh đã có bạn gái rồi. Anh muốn kết hôn. Anh muốn có sự nghiệp. Anh cần phải ổn định cuộc sống. Sao em không chịu hiểu cho anh cơ chứ ???"
"Em hiểu chứ ! Nhưng em..."
"Đừng ích kỷ thế ! Nên nhớ là hoàn cảnh của hai chúng ta không giống nhau. Anh đi rồi em có thể tìm một người khác tốt hơn anh cơ mà..."
"Đủ rồi ! Em không muốn nghe gì hết. Em yêu anh ! Em yêu anh ! Anh không hiểu sao ??? Em chỉ cần anh thôi...!"
Kết thúc cuộc tranh cãi, Mắt Đen bất ngờ chộp lấy bạn tôi và ném mạnh vào tường. Cậu ta gào lên :
"Em hãy buông tha cho anh đi. Anh xin em đấy !"
Cả tôi lẫn Tóc Nâu đều chết sững. Tôi thì vì cái chết quá thương tâm của bạn mình, Tóc Nâu thì vì tuyệt vọng và đau đớn. Mắt Đen lao ra ngoài, đóng sầm cửa lại. Tóc Nâu ngã quỵ xuống, khóc như mưa. Nếu có thể thì tôi cũng muốn khóc lắm ! Người anh em giống y hệt tôi, cùng sống chung với tôi từ khi sinh ra đến giờ nay chỉ còn là những mảnh vỡ màu xanh, nằm tung toé dưới chân tường. Căn nhà hôm đó tràn ngập nỗi đau.
Tóc Nâu đã nằm trên sàn rất lâu. Mắt cậu mở trừng trừng, nhìn ra phía cửa. Cậu biết chẳng bao giờ Mắt Đen quay lại nữa. Cậu cũng không còn khóc, hai mắt sưng húp. Cứ như vậy cho tới gần hết một đêm...
Rồi cậu trở dậy. Cậu lau dọn nhà cửa. Cậu nấu đồ ăn và để trong tủ lạnh. Cậu thu dọn những mảnh vỡ của bạn tôi, gói lại cẩn thận rồi để lên bàn, vẫn chỗ thường đặt. Cậu đem tôi đi rửa, chưa bao giờ cậu rửa tôi kỹ lưỡng như thế, rồi lau khô. Sau đó, cậu đặt tôi lên bàn. Cuối cùng, cậu thu dọn hết tất cả quần áo của mình, bỏ vào trong một cái valy nhỏ. Gần sáng, khi đã làm xong tất cả mọi việc, cậu mặc áo khoác, xách valy và bước ra khỏi nhà. Trước khi đi, cậu còn nhìn khắp nhà một lượt, ánh mắt vô cùng buồn bã và tiếc nuối.
Tôi đã nằm một mình ở đó rất lâu. Không gian xung quanh tĩnh lặng như tờ. Một thời gian sau, tôi và tất cả đồ đạc trong nhà đều đã bị phủ một lớp bụi dày. Tôi buồn quá ! Thế này thì có khác gì ở trong một cái nhà kho đâu cơ chứ. Tóc Nâu ơi ! Mắt Đen ơi ! Sao hai người không quay trở lại ???
Nhưng rồi lời cầu nguyện của tôi cũng linh ứng một phần. Một buổi tối, cánh cửa nhà bật mở. Tôi choàng dậy như sau một giấc ngủ dài. Là Mắt Đen ! Tôi định reo lên nhưng nghĩ lại chuyện cậu ta đã làm với bạn tôi lúc trước, tôi sợ hãi đến co rúm người lại.
Mắt Đen đi một vòng quanh nhà. Cậu vào phòng ngủ, rồi trở ra với vẻ mặt thất vọng. Đồ đạc trong nhà vẫn y nguyên như lúc cậu đi. Cậu mở tủ lạnh. Một mùi thức ăn ôi thiu lâu ngày xộc ra, nhưng cậu không đóng lại mà cứ nhìn chằm chằm vào đống đồ ăn đó. Mảnh giấy gắn trên tủ lạnh vẫn ghi : "Nếu anh trở về mà thấy đói thì có sẵn đồ ăn trong tủ lạnh đó." Đọc xong, cậu vội vàng đóng sập cửa tủ lại.
Cuối cùng, cậu ra bàn ngồi vào chỗ quen thuộc của mình. Cậu nhìn thấy tôi. Một giây...hai giây...Rồi cậu oà lên khóc. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy cậu khóc. Cậu khóc nức nở như một người vừa mất đi điều gì quý giá lắm. Tại sao cậu lại khóc nhỉ ???
Bạn có biết không ?
Tôi bèn soi mình vào gương.
Hoá ra, phần thân tôi quay về phía cậu ấy vẫn để hình mặt cười....